Trương Cửu Linh

Trương Cửu Linh 張九齡 (678-740) tự Tử Thọ 子壽, hiệu Bác Vật 博物, người Khúc Giang 曲江, Thiều Châu 韶州 (nay thuộc tỉnh Quảng Đông), đỗ tiến sĩ năm 707 đời Đường Trung Tông, được bổ làm Tả thập di, trong năm Khai Nguyên đời Đường Huyền Tông làm đến chức Trung thư lệnh. Về sau, ông làm chức Thượng thư hữu thừa, rồi bị bãi chức vì không hợp với Tể tướng Lý Lâm Phủ và mếch lòng vua. (Thịnh Đường)

Cảm Ngộ Kỳ 1 - Trương Cửu Linh

Bản dịch nghĩa

Cô hồng hải thượng lai,

Trì hoàng bất cảm cố.

Trắc kiến song thuý điểu,

Sào tại tam châu thụ.

Kiểu kiểu trân mộc điên,

Đắc vô kim hoàn cụ.

Mỹ phục hoạn nhân chỉ,

Cao minh bức thần ố.

Kim ngã du minh minh,

Dạc giả hà sở mộ.

Chim hồng lẻ loi trên biển bay tới,

Không dám ngoái đầu nhìn lại ao hồ.

Liếc nghiêng nhìn đôi chim trả,

Xây tổ trên cây tam châu.

Chót vót trên cây ở đỉnh núi kia,

Có được thoát khỏi nỗi lo sợ viên đạn sắt?

Ăn mặc đẹp đẽ lo người ta chỉ trỏ,

Ở nơi cao ráo sáng sủa sợ thần ghen ghét.

Nay ta rong chơi trời đất mênh mông,

Bọn đi săn bắn làm sao biết tới được.

Cảm Ngộ Kỳ 2 - Trương Cửu Linh 

Bản dịch nghĩa

Lan diệp xuân uy nhuy,

Quế hoa thu kiểu khiết:

Hân hân thử sinh ý,

Tự nhĩ vi giai tiết.

Thuỳ tri lâm thê giả?

Văn phong toạ tương duyệt,

Thảo mộc hữu bản tâm,

Hà cầu mỹ nhân chiết?



Lá cây hoa lan đến mùa xuân mọc phồn thịnh

Hoa quế đến mùa thu là nở rộ trong trắng và tinh khiết

Cái kiểu sinh sôi bồng bột này

Làm mỗi mùa một sắc thái đẹp đẽ

Cũng có kẻ ẩn cư trong rừng sâu

Gặp cảnh vật như vậy cũng ngồi vui với cảnh vật

Thảo mộc tự có riêng tấm lòng

Đâu cần chi đến người đẹp đến bẻ lấy đem về



Vọng nguyệt hoài viễn - Trương Cửu Linh 

Ngắm Trăng Nhớ Người Xa

Bản dịch nghĩa

Hải thượng sinh minh nguyệt,

Thiên nhai cộng thử thì.

Tình nhân oán dao dạ,

Cánh tịch khởi tương ti (tư).

Diệt chúc liên quang mãn,

Phi y giác lộ ti.

Bất kham doanh thủ tặng,

Hoàn tẩm mộng giai kỳ.



Trăng sáng mọc trên biển,

Lúc này soi chung cả chân trời.

Người có tình buồn oán đêm xa cách,

Suốt đêm trường thương nhớ nhau.

Tắt nến đi vì yêu ánh sáng chan hoà,

Khoác áo vào mới biết sương móc thấm ướt.

Khó lòng lấy tay vốc ánh sáng (trăng) để tặng nhau được,

Ngủ đi may được gặp nhau trong giấc mơ.



Bản dịch của Khương Hữu Dụng:

Trăng lên từ dưới biển

Soi sáng khắp muôn phương

Đêm não lòng xa cách

Canh dài nỗi nhớ thương

Tắt đèn đầy ánh nguyệt

Khoát áo thấm hơi sương

Khôn vốc trăng đưa tặng

Đi nằm mộng gặp chăng




Bản dịch của Anh Nguyên:

Trăng vàng, mặt biển, nhô lên, 

Lúc này, ai cũng ở bên chân trời. 

Người tình, hờn giận xa xôi, 

Suốt đêm nỗi nhớ bời bời khôn nguôi. 

Tắt đèn, trăng sáng đầy trời, 

Khoác vào, biết áo sương rơi ướt rồi. 

Ánh trăng, sao bốc tặng người! 

Đành vào giấc ngủ, hẹn nơi mộng lành...