Vô Đề (Lai Thị Không Ngôn...)
Vô Đề (Lai Thị Không Ngôn...) - Lý Thương Ẩn
Bản dịch của Vương Thanh
Lai thị không ngôn khứ tuyệt tung
Nguyệt tà lâu thượng ngũ canh chung
Mộng vi viễn biệt đề nan hoán
Thư bị thôi thành mặc vị nùng
Lạp chiếu bán lung kim phỉ thuý
Xạ huân vi độ tú phù dung
Lưu lang dĩ hận Bồng sơn viễn
Cánh cách Bồng sơn nhất vạn trùng
Gặp nhau, chỉ nói vu vơ
Ra đi biền biệt, mịt mù tăm hơi
Trăng tà, gác vắng chờ Người
Canh năm đã điểm, ôi lời hứa suông !
Trong mơ, xa cách nghìn trùng
Mộng khôn thành tiếng, lòng buồn không thôi
Thư tình ai vội đôi lời
Chữ chưa ráo mực, bóng người phương nao
Nến soi cánh phụng nghiêng chào
Mùi hương còn thoảng lụa đào thêu sen
Chàng Lưu thương tiếc non tiên
Bồng sơn nay lại vạn triền núi xa ...
Dịch nghĩa:
đến chỉ là nói suông, mà đi rồi thì mất tăm tích
Trăng xế trên lầu vẳng tiếng chuông lúc canh năm
Mộng thấy mình xa cách nhau, kêu khóc cũng khó tỉnh giấc được
Trong bức thư bị thúc giục viết cho xong, nước mực đậm dòng
Ánh nến soi lên một nửa chân lông chim phỉ thuý thêu kim tuyến
Mùi hương xạ thoảng qua gối phù dung thêu
Chàng Lưu đã hận núi Bồng Lai xa xôi
Mà mình nay lại ở cách núi Bồng Lai đến vạn trùng