Hậu Xích Bích Phú  - Tô Thức


Hậu Xích Bích Phú - Tô Thức

Bản dịch thơ của Phan Kế Bính

Ngày mười rằm tháng mười năm ấy, từ nhà Tuyết Đường ra đi, để về đình Lâm Cao. Hai người khách theo ta, qua giốc Hoàng Nê, sương móc đã xuống, lá cây rụng hết, bóng người ở dưới đất, ngửa trông lên thấy trăng sáng. Nhìn nhau vui vẻ, vừa đi vừa hát, người hát kẻ hát theo.


Rồi mà than rằng: “Có khách không có rượu, có rượu không có nhắm; trăng trong gió mát, đêm đẹp này biết làm thế nào?” Khách nói: “Buổi chiều hôm nay, nhắc lưới được cá, miệng lớn vây nhỏ, dáng như cá lô sông Tùng. Biết làm sao cho có rượu!” Về nhà bàn với vợ. Vợ nói: “Tôi có một đấu rượu, cất đi từ lâu, để đợi ông bất thần dùng đến.”

Rồi thì mang rượu và cá, lại đi chơi dưới núi Xích Bích. Có tiếng nước sông chảy, cách bờ xa nghìn thước. Núi như cao, trăng như nhỏ. Nước cạn đá chìa ra, trải ngày tháng chưa bao nhiêu, mà non sông (chỗ chơi trước) không nhận ra được nữa. Ta đành vén áo mà trèo lên, bước lên đá lởm chởm, rẽ đám cỏ rậm, ngồi lên (tảng đá hình) hổ báo, trèo lên (cành cây vòng như) con rồng, với tổ chim cắt chỗ chênh vênh, cúi xuống nhìn (Thuỷ cung) Bằng Di tối om. Chừng hai người khách không thể theo được, quát lên gọi to, cây cỏ rung động, núi hang vang lên, gió nổi nước bắn tung toé. Ta cũng nao núng mà buồn, nghiêm lặng mà sợ, ghê rợn không thể ở lại nữa. Trở ra mà lên thuyền, buông ra giữa dòng sông, mong đến chỗ dừng thuyền mà nghỉ ngơi. Lúc ấy gần nửa đêm, bốn bề vắng vẻ, chợt có một con hạc, bay ngang sông từ phía đông lại, cánh xoè như bánh xe, xiêm đen áo trắng, vụt nhiên kêu lên, lướt qua thuyền ta mà đi về hướng tây.


Chốc lát khách ra về, ta cũng đi ngủ. Mơ thấy một Đạo sĩ, áo lông (loài chim) phơi phới, đi qua dưới đình Lâm Cao, vái chào ta mà hỏi: “Đi chơi Xích Bích có vui không?” Ta hỏi tên họ, cúi đầu mà không trả lời. “Hỡi ơi ha ha! Ta đã biết rồi, liệu lúc đêm vừa đây, bay kêu qua thuyền ta, chẳng phải nhà ngươi đấy ư?” Đạo sĩ nhìn ta cười, ta cũng giật mình tỉnh dậy. Mở cửa trông ra, chẳng thấy đâu cả.

Thị tuế thập nguyệt chi vọng, bộ tự Tuyết Đường, tương quy ư Lâm Cao. Nhị khách tòng dư, quá Hoàng Nê chi phản. Sương lộ ký giáng, mộc diệp tận thoát, nhân ảnh tại địa, ngưỡng kiến minh nguyệt. Cố nhi lạc chi, hành ca tương đáp.


Dĩ nhi thán viết: “Hữu khách vô tửu, hữu tửu vô hào; nguyệt bạch phong thanh, như thử lương dạ hà?” Khách viết: “Kim giả bạc mộ, cử võng đắc ngư, cự khẩu tế lân, trạng như Tùng giang chi lô. Cố an sở đắc tửu hồ?” Quy nhi mưu chư phụ. Phụ viết: “Ngã hữu đấu tửu, tàng chi cửu hĩ, dĩ đãi dư bất thì chi nhu.”


Ư thị huề tửu dữ ngư, phục du ư Xích Bích chi hạ. Giang lưu hữu thanh, đoạn ngạn thiên xích. Sơn cao nguyệt tiểu, thuỷ lạc thạch xuất. Tằng nhật nguyệt chi kỷ hà, nhi giang sơn bất khả phục thức hĩ. Dư nãi nhiếp y nhi thượng, lý sàm nham, phi mông nhung, cứ hổ báo, đăng cầu long; phan thê cốt chi nguy sào, phủ Phùng Di chi u cung. Cái nhị khách bất năng tòng yên. Hoạch nhiên trường khiếu, thảo mộc chấn động, sơn minh cốc ưng, phong khởi thuỷ dũng. Dư diệc tiễu nhiên nhi bi túc nhiên nhi khủng, lẫm hồ kỳ bất khả lưu dã. Phản nhi đăng chu, phóng hồ trung lưu, thính kỳ sở chỉ nhi hưu yên. Thì dạ tương bán, tứ cố tịch liêu. Thích hữu cô hạc, hoành giang đông lai, sí như xa luân, huyền thường cảo y, kiết nhiên trường minh, lược dư chu nhi tây dã.




Tu du khách khứ dư diệc tựu thuỵ. Mộng nhất đạo sĩ, vũ y biên tiên, quá Lâm Cao chi hạ, ấp dư nhi ngôn viết: “Xích Bích chi du lạc hồ?” Vấn kỳ tính danh, phủ nhi bất đáp. “Ô hô y hy! Ngã tri chi hĩ. Đoàn tích chi dạ, phi minh nhi quá ngã giả, phi dư dã gia?” Đạo sĩ cố tiếu, dư diệc kinh ngộ. Khai hộ thị chi, bất kiến kỳ xứ.


Bản dịch của Hà Thượng Nhân


Cùng năm đó, tháng mười, giữa tháng

Từ Tuyết Đường về ngả Lâm Cao

Có hai ông khách đi theo

Móc sương lã chã, cây đèo xác xơ

Cúi xuống thấy mờ mờ nhân ảnh

Ngẩng lên nhìn vành vạnh trăng cao

Ngắm xem phong cảnh thanh tao

Vừa đi vừa hát vui sao cho cùng!

Tiếc có khách lại không có rượu

Rượu lại không đồ nhậu, buồn chưa!

Trăng trong gió mát dang chờ

Khách rằng: “Xẩm tối bất ngờ giăng câu

Tóm ngay được ở đâu chú cá

Giống cá lư dưới chỗ Tùng Giang

Tìm đâu được hũ rượu ngang?

Ta bàn với vợ, vợ rằng: “Chớ lo

Tôi vốn có một vò rượu quý

Ðã lâu nay cất kỹ để dành”

Thế rồi rượu cá sắm sanh

Xuôi dòng Xích Bích lại thành cuộc chơi!

Khúc sông chảy muôn vời sóng nước

Sườn núi cao ngàn thước chênh vênh

Núi cao trăng sáng mông mênh

Nước ròng, đá núi gập ghềnh phô ra

Ta vén áo dần dà bới cỏ

Ngồi lên trên những chỗ cheo leo

Ngửng trông tổ cắt ngặt nghèo

Cúi nhìn u hiểm thuỷ triều Bằng Di

Hai người khách chẳng đi tới được

Tiếng gọi nhau dội ngược cỏ cây

Ta nghe tê tái lòng này

Phập phồng lo sợ ở đây rợn người

Bèn trở lại, thuyền xuôi mặc sóng

Sắp nửa đêm in vắng bốn bề

Chợt nghe chim hạt bay khuya

Lẻ loi, cánh giống bánh xe rộn ràng

Giữa trời rộng kêu vang lảnh lót

Vừa phương đông, đã thoát phương đoài

Thế rồi khách bỏ mặc ai

Ta lim dim một giấc dài như mơ

Mơ thấy một phơ phơ đạo sĩ

Mặc áo lông từ chỗ Lâm Cao

Gặp ta người vội vái chào:

“Cuộc chơi Xích Bích thế nao, vui không?”

Hỏi họ tên nhưng ông chẳng nói

Ta biết rồi: “Vừa mới hôm qua

Tiếng kêu trong vắt gần xa

Cái con chim hạc chính là ông thôi!”

Lão đạo sĩ chỉ cười lặng lẽ

Ta giật mình mở cửa nhìn ra

Vắng tanh nào thấy đâu là!