Mộng Du Thiên Mụ Ngâm Lưu Biệt 

Mộng Du Thiên Mụ Ngâm Lưu Biệt 

Mơ đi chơi núi Thiên Mụ, làm thơ để lại lúc từ biệt

- Lý Bạch

Bản dịch nghĩa

Hải khách đàm Doanh Châu,

Yên đào vi mang tín nan cầu.

Việt nhân ngữ Thiên Mụ,

Vân hà minh diệt hoặc khả đổ.

Thiên Mụ liên thiên hướng thiên hoành,

Thế bạt Ngũ Nhạc, yểm Xích Thành.

Thiên Thai tứ vạn bát thiên trượng,

Đối thử dục đảo đông nam khuynh.

Ngã dục nhân chi mộng Ngô Việt,

Nhất dạ phi đô kính hồ nguyệt.

Hồ nguyệt chiếu ngã ảnh,

Tống ngã chí Diễm Khê.

Tạ công túc xứ kim thượng tại,

Lục thuỷ đãng dạng thanh viên đề.

Cước trước Tạ công lý,

Thân đăng thanh vân thê.

Bán bích kiến hải nhật,

Không trung văn thiên kê.

Thiên nham vạn hác lộ bất định,

Mê hoa ỷ thạch hốt dĩ mính.

Hùng bào long ngâm âm nham tuyền,

Lật thâm lâm hề kinh tằng điên.

Vân thanh thanh hề dục vũ,

Thuỷ đạm đạm hề sinh yên.

Liệt khuyết tích lịch,

Khâu loan băng tồi.

Động thiên thạch phi,

Hoanh nhiên trung khai.

Thanh minh hạo đãng bất kiến để,

Nhật nguyệt chiếu diệu kim ngân đài.

Nghê vi y hề phong vi mã,

Vân chi quân hề, phân phân nhi lai hạ.

Hổ cổ sắt hề loan hồi xa,

Tiên chi nhân hề liệt như ma.

Hốt hồn quý dĩ phách động,

Hoảng kinh khởi nhi trường ta.

Duy giác thì chi chẩm tịch,

Thất hướng lai chi yên hà.

Thế gian hành lạc diệc như thử.

Cổ lai vạn sự đông lưu thuỷ,

Biệt quân khứ hề hà thì hoàn?

Thả phóng bạch lộc thanh nhai gian.

Tu hành tức kỵ phỏng danh sơn.

An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý,

Sử ngã bất đắc khai tâm nhan!  (năm 746)


Khách đi biển kháo nhau về Doanh Châu,

Khói sóng mù mịt, tin rằng khó tìm được.

Nay người Việt nói về núi Thiên Mụ,

Mây ráng khi tỏ khi mờ cũng có thể nhìn thấy.

Thiên Mụ liền trời mà vươn chắn ngang trời,

Có cái thế vượt Ngũ Nhạc, ép cả Xích Thành.

Núi Thiên Thai cao bốn vạn tám nghìn trượng,

Trước nó cũng bị áp đảo mà nghiêng về đông nam.

Ta muốn nhân đó mơ về Ngô Việt,

Một đêm bay qua vầng trăng hồ Kính.

Trăng hồ soi bóng ta,

Đưa ta đến Diễm Khê.

Ở đấy nay vẫn còn nhà của Tạ Linh Vận,

Nước biếc rập rờn, vượn kêu lanh lảnh.

Chân mang giày Tạ công,

Mình đi lên thang mây xanh.

Đến lưng chừng vách núi thấy mặt trời ngoài biển,

Nghe gà trời gáy vang không trung.

Nghìn núi muôn khe, khó xác định đường đi,

Say mê ngắm hoa đứng tựa núi đá, bỗng trời sập tối.

Gấu thét rồng gào vang dội núi đá, suối khe,

Rừng sâu chấn động, núi thẳm kinh hoàng.

Mây xanh xanh chừng sắp mưa,

Nước mờ mờ như bốc khói.

Chớp giật sấm vang,

Núi tan gò lở.

Động trời cửa đá

Rầm rầm mở ra ở giữa.

Xanh mờ thăm thẳm không thấy đáy,

Mặt trời mặt trăng lấp lánh soi lầu vàng gác bạc.

Cầu vồng làm áo, gió làm ngựa,

Thần mây bời bời bay xuống.

Cọp gảy đàn, loan kéo xe,

Người tiên đông như cỏ gai.

Bỗng hồn kinh phách động,

Tỉnh dậy sợ hãi mà than dài...

Chỉ thấy chăn gối lúc đó,

Khói ráng vừa qua biến mất.

Những cuộc vui trên đời cũng như vậy thôi!

Mọi việc xưa nay trôi qua như nước chảy về đông.

Giã từ anh ra đi, biết bao giờ trở lại ?

Hãy thả con hươu trắng nơi ghềnh núi xanh.

Hễ cần thì cỡi ngay ngựa, thăm núi nổi tiếng,

Chứ sao lại cúi mày khom lưng thờ bọn quyền quý,

Khiến ta không sao mở lòng mở mặt!