Vũ Lâm Linh - Liễu Vĩnh

  Vũ Lâm Linh - Liễu Vĩnh

Bản dịch nghĩa

Tương khan lệ nhãn - Đạm đạm u tình - Đặng Lệ Quân 

Hàn thiền thê thiết,

Đối trường đình vãn,

Sậu vũ sơ yết.

Đô môn trướng ẩm vô tự.

Lưu luyến xứ,

Lan chu thôi phát.

Chấp thủ tương khan lệ nhãn,

Cánh vô ngữ ngưng ế.

Niệm khứ khứ.

Thiên lý yên ba,

Mộ ái trầm trầm Sở thiên khoát.


Đa tình tự cổ thương ly biệt,

Cánh na kham,

Lãnh lạc thanh thu tiết!

Kim tiêu tửu tỉnh hà xứ?

Dương liễu ngạn,

Hiểu phong tàn nguyệt.

Thử khứ kinh niên,

Ưng thị lương thần,

Hảo cảnh hư thiết.

Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,

Cánh dữ hà nhân thuyết?

Ve lạnh kêu buồn thảm,

Trước trường đình lúc trời tối,

Mưa rào vừa tạnh.

Tiệc rượu tiễn đưa nơi cửa thành, không gỡ được mối sầu.

Đang lúc lưu luyến,

Thuyền lan giục giã ra đi.

Nắm tay nhìn nhau, mắt rưng rưng lệ,

Rồi không nói nghẹn ngào.

Nghĩ người ra đi,

Khói sóng trải dài ngàn dặm,

Mây chiều man mác, trời Sở bao la.


Kẻ đa tình xưa nay vẫn buồn chuyện biệt ly,

Lại chịu thêm sao nổi,

Tiết thu lạnh hiu hắt.

Đêm nay khi tỉnh rượu sẽ ở nơi nào?

Bờ dương liễu,

Gió sớm trăng tàn.

Từ nay năm này qua năm khác,

Hẳn là tiết lành,

Hay cảnh đẹp thì cũng thấy trống rỗng mà thôi.

Dù cho có ngàn loại phong tình,

Cũng biết thổ lộ cùng ai được?

Vũ lâm linh là tên nhạc khúc, còn viết là 雨淋鈴. Trương Dã Hồ 張野狐 giỏi thổi kèn, giốc, thiện đàn không hầu, làm trưởng Tham quân hý (lo việc mua vui trong quân đội). Trong loạn An Lộc Sơn, Dã Hồ theo Đường Minh Hoàng nhập Thục rồi lại cùng vua trở về kinh. Đường Minh Hoàng trên đường đi, nghe tiếng mưa trong rừng ngân như tiếng chuông bỗng nhớ Dương Quý Phi, sai Dã Hồ làm hai khúc Vũ lâm linh và Hoàn ai nhạc 還哀樂.